13.2.20

mong manh

Thỉnh thoảng lại có bài hát làm mình cảm động. Có khi chỉ là cái tít, một chất giọng ko thể nào mong manh hơn.


Tình yêu. Khi người ta sống đủ lâu thì sẽ thấy thế giới bên ngoài tình yêu thật là bao la. Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là hóa chất. Hóa chất đó có thể đến với ta sau một trận game kéo dài 3 tiếng, sau một ván cờ gian nan, sau một bản nhạc, một bức tranh hay một con đường rực rỡ. Tình yêu trở nên tầm thường tới mức nhắc đến hai chữ "tình yêu" là người ta cảm thấy e dè, sến súa.

Nhưng gì thì gì. Tình yêu vẫn tồn tại, như một sợi tơ vô hình, rung rinh nối hai con người, hai vũ trụ xa lạ, lại với nhau. Thời gian không ngừng trôi. Con người liên tục thay đổi. Sợi tơ đó cứ bị kéo căng ra mãi. Có khi chỉ thoáng đến thoáng đi. Nhưng cũng có những sợi tơ, mong manh đấy, nhẹ nhàng đấy, kì lạ đấy, mà theo nhau hết cả một đời.

6.8.19

xuyên Việt


Thử hình dung nhé. Bạn ở Hà Nội. Hàng ngày đi về giữa đám gạch đá bê tông, xe cộ và khói bụi. Bạn chen chúc vi hàng triệu người khác để hít thở trong bầu không khí AQI chỉ có từ đỏ trở lên. Cứ đi ra khỏi HN được chục km thôi là bạn đã vui sưng hít hà, nhìn thấy vài rặng cây xanh thôi là lòng đã mát rượi, đi giữa một cánh đồng lúa thôi là người đã muốn bay bay. Đấy là chưa nói đến những đoạn phim mà xem xong bạn tự nhủ rằng cảnh đó chỉ có … trong phim, rằng hiếm hoi lắm mất công lắm mi tìm được những chỗ như rứa. Những bức ảnh chụp ở resort post lên FB mà xem xong bạn tự nhủ rằng chỉ có làm hàng … trong resort.

Ấy vậy mà ngồi xe lái xuyên Việt bạn thường xuyên bị nghẹt thở bởi các khung hình trôi liên tục, đẹp như phim và đẹp hơn trong resort, kéo dài đến vô tận theo cả không gian và thời gian. 

Những con đường uốn lượn qua dãy Trường Sơn trập trùng. Nối tiếp là các thung lũng, hoặc cao nguyên. Chúng có thể to rộng ti mức các con đường qua đây thẳng tắp, đi xuống rồi lại đi lên, dưi mặt trời ánh lên như một sợi chỉ bạc xuyên qua đám màu xanh ngút ngàn. Những cánh đồng cỏ bát ngát mà chỉ có lác đác vài con trâu. Sông suối vi đủ những cái tên ngộ nghĩnh được đặt cho những chiếc cầu bắc qua. Những cái hồ nằm ẩn mình đâu đó, chỉ bị phát hiện qua những tia nắng phản xạ trên mặt nưc, lách qua những hàng cây xanh rồi chiếu ti mắt người cầm lái. 

Xe lượn qua cái đèo thì đập vào mắt là mặt nưc xanh biếc trải ti tận chân trời. Biển đó. Trời ơi! Biển và núi cứ thế song hành, muốn tập trung lái xe mà khó quá. Những cái đầm cũng rộng như biển, mặt nưc phẳng lì như gương. Các bãi biển vắng người dài ngắn nối tiếp nhau, cát vàng, cát trắng, nưc thì mỗi nơi xanh một kiểu. Màu xanh của cỏ cây tầng tầng lp lp đậm nhạt đa dạng như nào thì màu xanh của biển cũng thay đổi nhiều như thế. Bạn có thể choáng ngợp trưc sự hùng vĩ của núi rừng, sự bao la của biển cả. Nhưng bạn cũng có thể lặng im thật lâu trưc màu xanh và những sắc thái của nó. 

Nhiều lúc mọi bức ảnh, mọi lời nói đều không thể diễn tả được. Bạn hạnh phúc ti mức tim nhói đau, lòng ngơ ngác. 

Cần phải đi các bạn ạ. Tôi cũng được đi đó đi đây nhưng ít nơi có cảnh quan và thiên nhiên đẹp và đa dạng được như Việt Nam. Hóa ra nơi gần nhất lại là nơi đáng đi nhất. Không nhất thiết cứ phải chui vào resort nằm phèo. Không nhất thiết phải lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng ngày từng giờ. Không nhất thiết cứ phải ăn và ở theo reviews / fb. Không nhất thiết cứ phải tắm ở bãi biển nào sạch bong. Cũng đừng hy vọng nơi nào mình đến cũng đều có người dân thân thiện hiếu khách ko chặt chém ra đón chào. Hãy cứ đi, cứ ti những nơi mà … con đường dẫn ti và đón nhận tất cả. Bởi vì chừng đó thiên nhiên, chừng đó sản vật, chừng đó phút giây hạnh phúc đã là quá đủ để đánh đổi lấy bất kể thứ gì rồi.