13.4.14

thư giãn cuối tuần

Cuối tuần về nhà ông bà. Ăn tối xong cả nhà dắt díu nhau đi bộ ra ngoài phố rồi ghé quán cafe nghe nhạc. Cả nhà ở đây là bao gồm bố mẹ, hai thằng, và bà nội. Ngạc nhiên chưa! Từ Đền Lừ về nhà ông bà mà cứ như là từ núi quay về thành phố vậy, buồn cười nhỉ :-)

Ban ngày thì bước vài bước là xuống dưới sân. Trẻ con tha hồ chạy nhảy. Gặp ai cũng ít nhiều biết được là ở nhà ai. Sân của cả khu tập thể mà cũng có thể coi là của riêng từng nhà.

Ra ngoài ngõ là tới chợ, và tới rất nhiều hàng quán và các dịch vụ khác.

Bảo sao lúc nào về nhà ông bà cũng thích, cũng thoải mái. Đấy là còn chưa kể chừng ấy năm tôi sống ở đây ...

Đêm xuống, bọn trẻ ngủ. Mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Ngõ cụt, đường cụt nên gần như không nghe được một chút nào tiếng xe cộ, tiếng rao đêm. Có chăng chỉ còn tiếng kim đồng hồ chạy, tích tắc tích tắc, từng tiếng, từng tiếng, rất nhỏ ...

8.4.14

những ngày đẹp trời

Mấy ngày này Hà Nội dịu dàng quá, dịu dàng đến siêu thực. Khiến người ta có thể chầm chậm lượn phố và nhấm nháp cafe cả ngày, quên đi bao nhiêu thứ bon chen và ngột ngạt của cuộc sống.

Buổi sáng trời mờ mờ vì mặt trời ngái ngủ chứ không đục vì khói bụi, không khí lành lạnh và khô chứ không dầm dề ẩm ướt. Đi đường chỉ phải mặc thêm chiếc áo khoác mỏng. Dựng xe, ghé vỉa hè, làm một ly cafe đen đá hay một chén trà nóng, và thong thả ngồi ngắm loa kèn đi qua phố. 

Đến trưa, nắng chỉ hửng lên một chút rồi ý tứ lánh đi trước khi người kịp thấy oi bức. Từ trong căn nhà cũ kiểu Pháp của một quán cafe trên phố nhìn qua cửa sổ ra ngoài là một cái cây non có thân thẳng và lá tỏa ra hai bên: rộng ở dưới và thu hẹp dần ở trên, nhìn như một cây thông. Khác ở chỗ là lá xanh nõn nà, chiếc nào ra chiếc nấy, dài và rộng. Nắng nghiêng trên những chiếc lá rồi phản chiếu lại với những góc khác nhau, khiến cả cái cây như tỏa sáng, vừa xanh mướt lại vừa vàng rực trên nền đằng sau là một bức tường cũ kĩ ẩm mốc. 

Buổi chiều, mọi thứ lại như quay ngược trở dần về buổi sáng. Trời tối dần, gió lạnh dần, mặt trời không thấy đâu mà chỉ còn sót lại vài vệt sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ. Ngồi cafe ở một quán ven hồ Tây mà nhìn ra thì sẽ thấy gần như mọi sắc độ xám trong khoảng không bao la chỉ có trời, mây và nước. Càng về chiều trời tối càng nhanh, nhìn kỹ thì sẽ cảm nhận được sự thay đổi tuy nhỏ nhưng liên tục trong bức tranh của những mức xám đó, mà không một máy ảnh hiện đại nào có thể ghi được.

Đêm xuống, ở nhà, chui trong phòng, đắp chiếc chăn nhẹ lên nửa dưới người. Quay sang con đang ngủ, giụi giụi vào nó, hít hít ngửi ngửi lấy mùi thơm nồng nàn và tan đi vào giấc ngủ khi nào không biết.

5.4.14

Bạn bè và thói quen

Tôi có một nhóm bạn, học cùng khóa hồi đại học, chơi chung với nhau trong một đội bóng, chinh chiến khắp nơi suốt 5 năm trời. Trong nhóm, đứa này đứa kia có thể có những mối quan hệ khác, ví dụ như học tiếng Anh cùng, làm đồ án cùng, kưa gái cùng, đi chơi (ngày đó chưa gọi là phượt) cùng, v.v. nhưng sự kết dính chính vẫn là các trận bóng. Con trai mà, chơi với nhau qua sở thích, nhất là thứ sở thích tập thể như bóng đá. Ra trường 5 năm, 10 năm, 15 năm. Dần dần những lần tụ tập ít đi, những trận bóng tính theo đơn vị từ vài giờ (hồi đang học), đến vài tháng và vài năm.

Bây giờ đá bóng thường xuyên chắc được một thằng. Còn lại, phần lớn đã chuyển sang chơi tennis, một thằng đạp xe. Tôi thì bơi. Ngay cả xem bóng đá với tôi giờ cũng chỉ còn là một phần rất nhỏ, lâu lâu xem một ít, mà phải là trận nào thật đinh, cả mùa được cỡ khoảng 5 trận trực tiếp, còn ít hơn cả xem tennis.

Mới hôm qua, hay là hôm kia, chả nhớ, một thằng đứng ra kêu gọi và hẹn cả đội bóng làm một trận vào cuối tuần này. Tôi gật đầu ngay, mừng lắm, vì nhiều khi cứ ráo lên là khi nào phải làm một trận, nhưng rồi chẳng có thằng nào take the initiative nên mãi rồi vẫn thế. Chẳng biết có đủ sức chạy được bao nhiêu. Who cares! Được gặp bạn cũ, được chơi với nhau, được chửi mắng nhau, vậy là sướng rồi!

Nhưng nghĩ tới màn nhậu nhẹt và karaoke sau đó thì tôi lại thấy ớn. Thói quen gặp mặt, vốn đã được xác lập từ rất lâu, là đá bóng rã rời, sau đó nhậu (uống bia) và chém gió tóe khói, tiếp theo sẽ là karaoke. Nhưng đó là thói quen, là sở thích của ngày xưa. Giờ tôi ngán màn uống bia đến quên trời đất, để rồi những thứ còn lại chỉ là một sự kéo dài thời gian (câu giờ) theo quán tính. Sao không thể đá xong thì nghỉ ngơi đâu đó, ăn một chút, uống một chút, để thời gian còn lại nói chuyện với nhau? Nhưng biết nói chuyện gì? Thực ra, nếu không trốn vào trong rượu bia và karaoke thì chẳng còn gì để nói. Thật không? 

Đá bóng là phụ, gặp nhau là chính. Nhưng gặp nhau xong rồi thì sao nữa nhỉ? 

Như hai lần họp lớp cấp 2 vừa rồi: gặp nhau thì vui, có nhiều chuyện để nói, để hỏi. Xin contact, chụp ảnh chung, rồi hẹn hò thật nhiều. Nhưng xong rồi thì ai nấy lại trở về với cuộc sống của mình, mà gần như không có sự thay đổi gì cả. Ở cùng nhau trong một thành phố nhỏ xíu như này, thật lạ làm sao mà con đường của chúng ta gần như chẳng bao giờ giao nhau ngoài những lần họp lớp?

Để rồi xem!


Mà sao tôi lắm chuyện thế. Just have some fun, that's all! Đúng là viết blog theo đơn đặt hàng (của chính tôi) có khác, câu kéo ghê!