18.1.17

Tuổi gì mà đòi uống trà?

Lâu nay, tức là từ nhỏ cho tới gần đây, tôi vẫn nghĩ việc thưởng trà là của các cụ. Vậy mà kể từ khi nghiêm túc tìm hiểu về trà, tôi chưa gặp bạn trà nào ở ngoài đời mà lại già hơn tôi (tôi mới 17t thôi nha :D). Rồi xem trên youtube hay đọc trên web, lại hay gặp mấy bạn Tây mắt xanh mũi lõ trẻ trung kì dị như rocker nói về trà chứ chả bao giờ thấy một ông cụ tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ cả. Ví dụ như hai cậu này ở Tea DB, hoặc hai bạn này uống trà Nhật ngon vãi, hoặc già lắm cũng như bạn Akira Hojo chuyên bán trà ngon, ấm đẹp này. 

Lạ chưa? Tại sao lại thế nhỉ? Tại đọc Nguyễn Tuân? Hoặc cũng có thể có liên quan tới hình ảnh các thiền sư uống trà, mà thiền sư thì phải già lụ khụ, nhể? :D Thực ra thì uống trà chắc có liên quan nhiều tới việc giúp cho giữ được tỉnh táo khi ngồi thiền hơn là việc "làm hàng" hay "tạo dáng".

Mà nghĩ kỹ thì cũng ko lạ lắm, rất có lý nữa là khác. Già rồi mà uống trà thì chỉ tổ phí trà thôi! Mắt không nhìn rõ màu nước, màu trà, mũi không ngửi được hương, lưỡi không nếm được vị. Như vậy trà có ngon, có tinh tế thì cũng chỉ như đàn gảy tai trâu. Chưa kể một số loại trà và cách pha đòi hỏi phải có thao tác nhanh và chính xác, mắt mờ tay run lập cập đụng vô thì rơi vỡ khắp nơi, rót xong nước ra khỏi ấm thì trà cũng đã mất ngon rồi. Có lẽ các cụ chỉ phù hợp với kiểu pha trà chát "truyền thống" của VN, tức là cầm cả vốc cho vô ấm, đổ nước nóng tới đâu ko rõ vào, rồi cứ ngâm trong ấm vô thời hạn, lâu lâu lại rót ra làm một chén ...

Đấy là nói về khả năng thưởng trà, vốn không ưu đãi gì tuổi tác. Tiếp theo là tác dụng của uống trà thì người trẻ cũng sẽ có được nhiều lợi ích hơn. Uống trà "nhạt" nhiều không chỉ giúp ... uống trà tốt hơn, mà nó còn cải tạo vị giác nói chung. Có nghĩa là khi đó ăn và uống những món khác đều tinh tế hơn nhiều, tới một mức nào đó còn có thể giúp phân biệt được thực phẩm sạch / bẩn chưa biết chừng. Bên cạnh đó, nhịp sống bận rộn lại cần có trà để cân bằng lại tinh thần và sức khỏe, giúp tăng khả năng tập trung và sáng tạo trong công việc rất nhiều. (Google đi, đừng lười!)

Cuối cùng, để thưởng được trà có cầu kì phức tạp mất thời gian quá không? Nếu bạn có thể tự nấu ăn, tự làm bữa sáng, tự pha cocktail hay tự pha bất cứ thứ đồ uống thời thượng nào khác thì pha một ấm trà đơn giản hơn nhiều. Khi đã có sẵn nước sôi thì tôi không bao giờ mất quá 5 phút để có được ngụm trà đầu tiên (thông thường sẽ chỉ cỡ 1 phút). Hãy thử nhìn bạn này pha Phổ Nhĩ thì biết. Tập trung độc ẩm thì cả tuần trà chỉ mất khoảng 30 phút cho khoảng 4-5 nước, vậy là quá đủ. Còn gặp gỡ bạn bè mà có thêm trà thì thôi không tính thời gian nữa nhỉ, lúc đó uống bao nhiêu trà có khi cũng chả nhớ ;)



Thế đó, nếu bạn đã già rồi thì cũng nên cố thử uống trà nhạt vài lần đi, biết đâu may mắn gặp được thần tiên trên đời. Còn nếu bạn còn trẻ, chưa cằn cỗi hoặc chưa bị mắc kẹt trong định kiến thì hãy sống gấp đi, còn chần chừ gì nữa mà ko ... thưởng trà :P

Theo thông lệ, quote ở cuối bài một đoạn ... rất liên quan  ;)

Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu // Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù // Xin chân em qua từng phiến ngà // Xin mây se thêm màu áo lụa // Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ. - TCS

12.1.17

Uống trà ngon sao cho thấy ... ngon?

Tôi đã muốn viết một bài, rằng uống trà không khó. Ý nói là dụng cụ, cách pha sao cho được chén trà ngon trong hầu hết các trường hợp là không khó chút nào. Nhưng để uống được trà ngon mà vẫn thấy ngon (mà không thấy nhạt nhẽo :D) thì lại không đơn giản. Khi đó dù mua đồ xịn, trà xịn, và pha cho đúng, phỏng có ích gì?

Theo thói quen thì từ khi mon men biết thưởng trà, cũng giống như mỗi khi ăn uống được món ngon, tôi muốn kể về trà và muốn mời bạn bè người thân mình tham gia cùng. Tôi đem những loại trà ngon nhất đang có, pha theo cách tôi cho là phù hợp nhất, và mời họ uống. Khỏi nói cũng biết nhiều lúc tôi đã thất bại thảm hại như nào. Hóa ra tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng, dù ai có uống trà dở tới đâu, nếu người ấy được một lần uống trà ngon, thì họ sẽ biết và sẽ thay đổi. Vấn đề không đơn giản và rõ ràng như khi đang ở thành phố ô nhiễm ngột ngạt, về quê về núi về biển không khí trong lành là biết liền. 

Việc cảm nhận được cái ngon của trà, được hương vị của nó hóa ra lại phụ thuộc rất nhiều vào bản thân người uống. Với trẻ con (như hai đứa nhà tôi), khi chỉ quen ăn đồ nhạt, quen uống nước trắng, thì việc cảm nhận trà nói riêng và của ngon vật lạ nói chung lại đơn giản hơn rất nhiều. Chả trách người ta hay nói trẻ con khôn mồm. Chỉ vì mồm của chúng chưa bị bao nhiêu loại hóa chất và bao nhiêu thói quen xấu phá hỏng! Cũng tương tự đối với mắt nhìn (trong nhiếp ảnh, hội họa), tai nghe (trong âm nhạc) và cả suy nghĩ. Tới một mức nào đó là người ta sẽ cần tìm lại sự tĩnh tại, trong trẻo, để cho các giác quan cũng như trạng thái tinh thần được hoạt động tốt nhất, sáng tạo nhất. Uống trà cũng thế, nếu không làm sạch và tìm lại được vị giác ban đầu thì khó có thể cảm nhận được cái ngon của trà, chưa nói đến việc phân biệt hương vị, rồi các thứ như body hay aftertaste nọ kia khác.

Việc tìm lại vị giác ban đầu (hay còn gọi là cải tạo vị giác) của mỗi người sẽ một khác, phụ thuộc vào việc vị giác của họ đã bị "hỏng" tới mức nào, định kiến nặng nề tới đâu, phụ thuộc vào sự cởi mở về quan niệm, sẵn sàng thay đổi, sự tìm tòi và khao khát tới đâu của họ nữa.



Vậy tôi đã cải tạo vị giác của mình như thế nào? Chắc là khá may mắn. Đầu tiên, tôi vốn thích nhạt, thích ăn uống những món ít tẩm ướp pha chế. Lâu rồi tôi cũng không dùng những thứ kiểu như nước ngọt đóng chai, cả cà phê (trước khi quay lại với trà) tôi cũng đã hạn chế uống cà phê "đắng" ngoài hàng. Đồ uống ưa thích của tôi là ... nước trắng. Tuy nhiên tôi lại không biết thế nào là "trà ngon" vì ban đầu chẳng có ai pha hay giới thiệu cho. Nhưng tôi lại có tình yêu rất lớn với cuốn "The book of tea" (cả "In praise of shadow" nữa). Tình yêu đó là giúp tôi gần 6 tháng liền uống matcha mỗi buổi sáng. Thời gian đầu tôi chỉ uống matcha loại dùng để chế biến vào đồ ăn / uống, và rót trực tiếp nước sôi nên thú thật nước trà khá là đắng chát. Tôi lại vốn thích đồ đắng nên chẳng vấn đề gì, với lại uống ào một cái thì cũng xong, và sau đó là cảm giác tỉnh táo sảng khoái do cafeine đem lại. Có một lần vợ đem về một hộp matcha nhìn có vẻ xịn, và tôi đã lấy ra pha. Kết quả là thơm nõn nà và ... ngọt hơn nhiều. Trà mà lại ngọt, không phải ngọt đường mà ngọt kiểu cỏ cây xanh mát, wtf! Quả là một "phát hiện" lớn lao! Từ đó tôi đọc thêm (chút xíu thôi) về cách pha matcha để biết rằng không được đổ nước sôi vào trà như thế, và kết quả là trà lại càng thơm ngọt và ngon hơn. Có lẽ đấy cũng là lúc vị giác bắt đầu có thay đổi.

Nhưng matcha, dù có pha đúng cách, vẫn quá đậm và dày so với các loại trà nhúng (matcha được xếp vào loại whipped tea - tức là được nghiền thành bột và khi uống phải dùng chasen đánh tung bọt lên; còn bây giờ chúng ta uống steeped tea - tức là để nguyên lá và nhúng trong nước).

Lần này tôi có được sự giúp đỡ của một người bạn thân lâu ngày. Cả một buổi chiều tại XT, Hưng đã cho tôi biết được cách pha (cụ thể là nhiệt độ và thời gian) ảnh hưởng tới trà như thế nào, đã cho tôi biết sự đa dạng về hương vị (tất nhiên là thơm ngon) của trà tới mức nào. Cũng may là lúc đó vị giác của tôi đã được cải thiện đáng kể, nên dù không trọn vẹn, tôi cũng đã biết được sự kì diệu của trà, biết được thế giới đó phong phú đa dạng tới mức nào. Chén đầu tiên là trà được pha ở nhiệt độ cao, ngâm lâu - vị đắng quen thuộc như bao năm dân ta vẫn quen dùng, nhưng cũng không tệ so với tiêu chuẩn của tôi lúc đó. Tôi nhớ mãi chén thứ hai ngay sau đó, khi mà trà được rót ra gần như ngay lập tức sau khi rót nước nóng vào, một cảm giác thần tiên bay bổng khó tả, hương vị của trà nổi lên, xanh tươi nõn nà, khiến cho tôi phải ví von rằng đó như một cô gái đang xuân so với sự già đắng già chát của chén trà trước. Từ đó tôi đã biết rằng mình sẽ chỉ có đi tiếp con đường này, sâu hơn và rộng hơn, chứ không bao giờ quay trở lại với cách uống trà cũ nữa.

Quá trình cải tạo vị giác được đẩy nhanh lên cùng với sự tăng của tần suất và cường độ uống. Mỗi ngày 2-3 tuần, mỗi tuần trà có khi cả chục nước hoặc hơn (đối với ôlong). Bắt đầu từ trà xanh, rồi tới ôlong Việt (vốn có hương vị khá đậm cho phù hợp với người Việt). Bắt đầu từ kiểu pha bấm giờ (western style) khiến cho ngụm trà dày đậm, cho tới kiểu pha gongfucha làm nổi mùi hương và sự tinh tế của mỗi ngụm trà mỗi lần pha. Vậy mà cũng phải mất thêm chừng 3 tháng nữa thì tôi mới thực sự cảm và thích được những dòng trà "nhạt" (chẳng hạn như ôlong Cao Sơn), tức là có thể nói là gần như đã cải tạo xong. 

Vậy uống trà "nhạt" thì có gì vui? Uống trà đậm trà đắng chát cũng ngon mà? Cái này tôi sẽ nói kỹ hơn trong một bài khác. Ngắn gọn thì trà nhạt giúp cho người uống cảm nhận và thưởng thức được nhiều hương vị, sự cân bằng tương tác bổ sung cho nhau giữa chúng - những thứ mà một ngụm trà đắng chát chẳng bao giờ đem lại được.



Đấy là quá trình "cải tạo" vị giác của tôi. Bạn có thể khác, nhanh hơn hay chậm hơn tùy người (nhưng chắc chắn sẽ ko bị mò mẫm như tôi hồi đầu nữa nhỉ!). Một lời khuyên nho nhỏ là việc chăm uống nước trắng, uống thật chậm để cảm thấy nước trắng ngon, đặc biệt trước khi uống trà, cũng sẽ giúp rút ngắn được thời gian đáng kể. Nhưng nếu bạn đã quen chỉ uống trà đậm trà chát, quen với quan điểm "chặt to kho mặn", "đậm đà" mới ngon, mà lại muốn đột nhiên, mau chóng chỉ sau một hai lần uống đã thưởng được trà (nhạt) chỉ vì trà nổi tiếng, vì người pha (nghe đồn) giỏi, vì có ấm tử sa, vì quán hay chén đẹp thì mong bạn hãy từ bỏ ý định đó đi. Không có đường tắt như vậy đâu, mà sẽ là cả một quá trình lâu dài và ... chẳng gian khổ chút nào (nếu ko muốn nói là enlightening :D) 

Để rồi, sau "cải tạo" vị giác sẽ đến giai đoạn "đào tạo". Cũng giống như việc cảm nhận nghệ thuật, cảm nhận trà khi đi tới một mức nào đó cũng trở thành một thứ acquired taste, mà lại dễ học hơn nhiều so với nghệ thuật. Cứ uống nhiều, cởi mở và trân trọng, rồi sẽ tới lúc thực sự cảm được, chứ không còn nghĩ đoạn quote sau là big words, là nổ, là chém gió tung trời nữa. 

“The first cup moistens my lips and throat, the second cup breaks my loneliness, the third cup searches my barren entrail but to find therein some five thousand volumes of odd ideographs. The fourth cup raises a slight perspiration,—all the wrong of life passes away through my pores. At the fifth cup I am purified; the sixth cup calls me to the realms of the immortals. The seventh cup—ah, but I could take no more! I only feel the breath of cool wind that rises in my sleeves. Where is Horaisan? Let me ride on this sweet breeze and waft away thither.” Excerpt From: Kakuzo Okakura. “The Book of Tea.”