5.4.14

Bạn bè và thói quen

Tôi có một nhóm bạn, học cùng khóa hồi đại học, chơi chung với nhau trong một đội bóng, chinh chiến khắp nơi suốt 5 năm trời. Trong nhóm, đứa này đứa kia có thể có những mối quan hệ khác, ví dụ như học tiếng Anh cùng, làm đồ án cùng, kưa gái cùng, đi chơi (ngày đó chưa gọi là phượt) cùng, v.v. nhưng sự kết dính chính vẫn là các trận bóng. Con trai mà, chơi với nhau qua sở thích, nhất là thứ sở thích tập thể như bóng đá. Ra trường 5 năm, 10 năm, 15 năm. Dần dần những lần tụ tập ít đi, những trận bóng tính theo đơn vị từ vài giờ (hồi đang học), đến vài tháng và vài năm.

Bây giờ đá bóng thường xuyên chắc được một thằng. Còn lại, phần lớn đã chuyển sang chơi tennis, một thằng đạp xe. Tôi thì bơi. Ngay cả xem bóng đá với tôi giờ cũng chỉ còn là một phần rất nhỏ, lâu lâu xem một ít, mà phải là trận nào thật đinh, cả mùa được cỡ khoảng 5 trận trực tiếp, còn ít hơn cả xem tennis.

Mới hôm qua, hay là hôm kia, chả nhớ, một thằng đứng ra kêu gọi và hẹn cả đội bóng làm một trận vào cuối tuần này. Tôi gật đầu ngay, mừng lắm, vì nhiều khi cứ ráo lên là khi nào phải làm một trận, nhưng rồi chẳng có thằng nào take the initiative nên mãi rồi vẫn thế. Chẳng biết có đủ sức chạy được bao nhiêu. Who cares! Được gặp bạn cũ, được chơi với nhau, được chửi mắng nhau, vậy là sướng rồi!

Nhưng nghĩ tới màn nhậu nhẹt và karaoke sau đó thì tôi lại thấy ớn. Thói quen gặp mặt, vốn đã được xác lập từ rất lâu, là đá bóng rã rời, sau đó nhậu (uống bia) và chém gió tóe khói, tiếp theo sẽ là karaoke. Nhưng đó là thói quen, là sở thích của ngày xưa. Giờ tôi ngán màn uống bia đến quên trời đất, để rồi những thứ còn lại chỉ là một sự kéo dài thời gian (câu giờ) theo quán tính. Sao không thể đá xong thì nghỉ ngơi đâu đó, ăn một chút, uống một chút, để thời gian còn lại nói chuyện với nhau? Nhưng biết nói chuyện gì? Thực ra, nếu không trốn vào trong rượu bia và karaoke thì chẳng còn gì để nói. Thật không? 

Đá bóng là phụ, gặp nhau là chính. Nhưng gặp nhau xong rồi thì sao nữa nhỉ? 

Như hai lần họp lớp cấp 2 vừa rồi: gặp nhau thì vui, có nhiều chuyện để nói, để hỏi. Xin contact, chụp ảnh chung, rồi hẹn hò thật nhiều. Nhưng xong rồi thì ai nấy lại trở về với cuộc sống của mình, mà gần như không có sự thay đổi gì cả. Ở cùng nhau trong một thành phố nhỏ xíu như này, thật lạ làm sao mà con đường của chúng ta gần như chẳng bao giờ giao nhau ngoài những lần họp lớp?

Để rồi xem!


Mà sao tôi lắm chuyện thế. Just have some fun, that's all! Đúng là viết blog theo đơn đặt hàng (của chính tôi) có khác, câu kéo ghê!