27.3.14

một mình với đêm

Đi làm cả ngày mệt lả, trước khi về nhà ghé đi bơi một chầu rã rời. Vậy mà đêm xuống, con ngủ rồi sao tôi vẫn cứ nấn ná ngồi lại đây - dù chẳng biết, hay đúng hơn là chẳng muốn làm gì cả. Tôi thích ngồi một mình ở cái bàn này. Ngay trước mắt là mấy miếng bánh ... bánh gì đó vợ làm ăn ngầy ngậy mà không ngấy. Trà Ahmad mọi khi uống cũng được nhưng giờ thì thấy hơi nhạt, hay tại English breakfast chỉ thích hợp cho buổi sáng? Chắc là để lát nữa ngủ cho dễ, nhỉ.

Phía trên đầu là một bóng đèn nằm trong một cái chụp như cái nơm vậy, công suất nhỏ, ánh sáng vàng nên rất dịu. Không khí hơi mát mát nhưng không còn quá ẩm như thời gian vài tháng qua. Tất cả sẽ là lí tưởng nếu không có mấy con muỗi vo ve đốt chân. Tiên sư con muỗi! :P

Lọ hoa loa kèn chiếm gần nửa bàn bên phải. Lần này vợ mua vừa đủ và cắm khá cân đối chứ không tóe loe như mọi khi. Lúc tối có nói rằng hoa loa kèn có một cái vẻ gì rất riêng, gọi là majestic thì phải, ở đâu cũng thế, không quá rực rỡ nhưng không ai là không biết được sự có mặt của nó, dù là một chùm to đùng đặt giữa phòng hay chỉ một vài nhánh nhỏ đặt góc bàn. Hoa loa kèn chỉ nên cắm một mình chứ không nên pha trộn với những thứ khác, tất nhiên rồi :-)

Cả ngày gặp toàn người với người. Còn đêm về chẳng thấy người đâu, ngoài những tiếng rao đêm thỉnh thoảng vang lên - ví dụ như bánh khúc đây, bánh khúc nóng đây. Chỉ có côn trùng kêu rả rích liên tục tạo nên một bức phông âm thanh phủ lên tất cả. Đêm như là một người bạn thân thiết, xuất hiện rất đúng lúc để bao bọc, vỗ về. Sướng! Đâm ra mãi tôi chẳng chịu vào phòng ngủ và chẳng chịu nằm xuống đệm, mỉm cười với vợ với con đang say giấc, và rồi nhắm mắt chìm vào ... lén lút với đêm.