8.4.14

những ngày đẹp trời

Mấy ngày này Hà Nội dịu dàng quá, dịu dàng đến siêu thực. Khiến người ta có thể chầm chậm lượn phố và nhấm nháp cafe cả ngày, quên đi bao nhiêu thứ bon chen và ngột ngạt của cuộc sống.

Buổi sáng trời mờ mờ vì mặt trời ngái ngủ chứ không đục vì khói bụi, không khí lành lạnh và khô chứ không dầm dề ẩm ướt. Đi đường chỉ phải mặc thêm chiếc áo khoác mỏng. Dựng xe, ghé vỉa hè, làm một ly cafe đen đá hay một chén trà nóng, và thong thả ngồi ngắm loa kèn đi qua phố. 

Đến trưa, nắng chỉ hửng lên một chút rồi ý tứ lánh đi trước khi người kịp thấy oi bức. Từ trong căn nhà cũ kiểu Pháp của một quán cafe trên phố nhìn qua cửa sổ ra ngoài là một cái cây non có thân thẳng và lá tỏa ra hai bên: rộng ở dưới và thu hẹp dần ở trên, nhìn như một cây thông. Khác ở chỗ là lá xanh nõn nà, chiếc nào ra chiếc nấy, dài và rộng. Nắng nghiêng trên những chiếc lá rồi phản chiếu lại với những góc khác nhau, khiến cả cái cây như tỏa sáng, vừa xanh mướt lại vừa vàng rực trên nền đằng sau là một bức tường cũ kĩ ẩm mốc. 

Buổi chiều, mọi thứ lại như quay ngược trở dần về buổi sáng. Trời tối dần, gió lạnh dần, mặt trời không thấy đâu mà chỉ còn sót lại vài vệt sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ. Ngồi cafe ở một quán ven hồ Tây mà nhìn ra thì sẽ thấy gần như mọi sắc độ xám trong khoảng không bao la chỉ có trời, mây và nước. Càng về chiều trời tối càng nhanh, nhìn kỹ thì sẽ cảm nhận được sự thay đổi tuy nhỏ nhưng liên tục trong bức tranh của những mức xám đó, mà không một máy ảnh hiện đại nào có thể ghi được.

Đêm xuống, ở nhà, chui trong phòng, đắp chiếc chăn nhẹ lên nửa dưới người. Quay sang con đang ngủ, giụi giụi vào nó, hít hít ngửi ngửi lấy mùi thơm nồng nàn và tan đi vào giấc ngủ khi nào không biết.