13.2.20

mong manh

Thỉnh thoảng lại có bài hát làm mình cảm động. Có khi chỉ là cái tít, một chất giọng ko thể nào mong manh hơn.


Tình yêu. Khi người ta sống đủ lâu thì sẽ thấy thế giới bên ngoài tình yêu thật là bao la. Tình yêu có lẽ chỉ đơn giản là hóa chất. Hóa chất đó có thể đến với ta sau một trận game kéo dài 3 tiếng, sau một ván cờ gian nan, sau một bản nhạc, một bức tranh hay một con đường rực rỡ. Tình yêu trở nên tầm thường tới mức nhắc đến hai chữ "tình yêu" là người ta cảm thấy e dè, sến súa.

Nhưng gì thì gì. Tình yêu vẫn tồn tại, như một sợi tơ vô hình, rung rinh nối hai con người, hai vũ trụ xa lạ, lại với nhau. Thời gian không ngừng trôi. Con người liên tục thay đổi. Sợi tơ đó cứ bị kéo căng ra mãi. Có khi chỉ thoáng đến thoáng đi. Nhưng cũng có những sợi tơ, mong manh đấy, nhẹ nhàng đấy, kì lạ đấy, mà theo nhau hết cả một đời.