27.12.16

Mọi chuyện bắt đầu như thế nào?

Có một sự kì dị đối với người uống trà (tôi đó :D). Là dường như càng uống nhiều trà thì người ta ít muốn nói, ít muốn viết về trà, vì rằng, nói hay viết, thì chẳng thể đúng, chẳng thể đủ, chẳng thể tinh tế như trà được. Trạng thái tinh thần cũng sẽ trở nên tịch mịch, cô đơn (happily) hơn, không có nhu cầu chia sẻ nữa. Vậy nên chắc tôi phải tranh thủ viết, trước khi mình hết muốn kể về trà :))

Cỡ một năm về trước tôi đọc phải "The book of tea" (còn gọi là "Trà thư"?) của Okakura Kakuzo và đã bị cuốn theo rất nhanh và chìm trong trà suốt từ đó tới giờ. Nếu bạn đã đọc cuốn sách đó, đã yêu thích và đã xúc động vì nó, mà bạn vẫn không uống nổi trà thì tôi nghĩ bạn không cần phải cố làm gì nữa. 

Suốt chừng nửa năm, mỗi sáng, sau khi đánh răng rửa mặt, tôi đun ấm nước trên bếp gas, dọn dẹp bàn sạch sẽ, rồi ngồi xuống ngay ngắn, uống veo cái hết một bát matcha. Cả ngày còn lại không uống thêm trà gì nữa. Đến bây giờ, khi đã uống thêm nhiều loại trà khác, thì tôi vẫn duy trì thói quen đó mỗi khi có đủ matcha. Kể cũng xấu hổ, nửa năm trời uống matcha mà tôi không tìm hiểu chút gì về chanoyu và các thủ tục nghi lễ trong đó (giờ vẫn thế). Nhưng, mỗi sáng thức dậy, tôi luôn tin rằng mình đã đến với trà, ở trạng thái nguyên sơ nhất, trong trẻo và trân trọng nhất, có thể.

Đó là sự khởi đầu. Nhưng tiếp lửa lại là Hưng, một người bạn lâu năm. Nhờ có cậu ấy mà tôi đã quyết tâm mở rộng ra ngoài matcha, và tìm hiểu kỹ lưỡng hơn, nghiêm túc hơn về các loại trà, các cách pha trà khác nhau, qua sách vở, Internet, và thực nghiệm. Cám ơn nhiều! 

Một tháng trời đi nghỉ với gia đình tôi đã pha trà kiểu bấm giờ (western style) nhưng cũng thử nghiệm đủ trò, không có ấm chuyên dụng, chỉ với 2 lạng trà xanh Bạch Hạc đi đâu lấy nước ở đó. Tôi đã biết rằng chúng ta có thể thưởng được trà đơn giản như thế nào.

Giờ nhìn lại tôi cũng không hiểu sao mình có thể kiên trì tận 6 tháng chỉ uống mỗi matcha, kiên trì một tháng uống hoài một loại trà bình dân đến thế. Nhưng có lẽ đó cũng là một sự may mắn, vì cần có thời gian để cải tạo được vị giác bản thân, để từ từ xây dựng một nền móng vững chắc cho mối quan hệ đôi bên. Vì vậy, bây giờ và chắc là còn lâu về sau, dù có thể tôi sẽ uống trà (kiểu) Tàu nhiều hơn, nhưng tôi sẽ luôn mang theo người, những gì cốt lõi nhất, cơ bản nhất trong tinh thần trà đạo của Nhật. Và tất nhiên là cũng luôn dành một sự ưu ái rất lớn cho trà Việt nữa.

Còn giờ thì ...
"Meanwhile, let us have a sip of tea. The afternoon glow is brightening the bamboos, the fountains are bubbling with delight, the soughing of the pines is heard in our kettle. Let us dream of evanescence, and linger in the beautiful foolishness of things."