23.11.16

một buổi chiều cuối thu

Buổi chiều ở nhà ông bà. Trời chưa kịp lạnh, nắng chưa kịp tắt. Ngủ trưa rồi thức dậy được một lúc. Tôi chưa đi làm luôn như mọi khi mà nấn ná ở lại chờ thợ sửa tủ lạnh tới, còn bà thì tranh thủ thêu đợi đến giờ đón cháu.

Tiện tay cầm ổi lên ăn, hết miếng này đến miếng khác. Ổi ngon quá. Lâu rồi tôi mới được ăn quả ổi vừa miệng như vậy: thịt ổi giòn nhưng vẫn đặc, mẹ tôi gọt vỏ nhưng vẫn để lại chút vỏ xanh, vị tươi ngọt lại có lẫn tí chát và tí chua thanh thanh, lại còn có cả mùi thơm đặc trưng của những trái ổi nhỏ chín cây nữa chứ. Nhưng thơm cũng chỉ phảng phất thôi chứ không quá nồng.

- "Ổi mẹ lấy ở đâu mà ngon thế?"
- "Mẹ mua ngoài chợ thôi." Bà trả lời trong khi vẫn cắm cúi thêu.

Hóa ra đâu đó bày bán ở ngoài chợ vẫn còn những trái ổi như vậy. Miễn là người mua đi bộ đủ chậm, lựa đủ kỹ và đủ quen đủ tin với người bán nữa.


Hàng xóm có ai đang tập piano một bản nhạc đỏ quen thuộc mà nhất thời tôi chưa nhớ ra tên.

- "Mẹ thêu gì vậy?"
- "À, mẹ thêu cái tranh này để tặng anh Khánh sắp tới xong nhà mới." Bà vẫn không ngẩng đầu lên, chậm rãi thêu từng đường một. "Chữ Phú này mẹ để lại chưa thêu chữ 'P' vì bố chê nó xấu. Nhưng tự thêu không theo mẫu thì khó phết đấy."
- "Vâng."

À, "Bài ca hy vọng". Tiếng đàn vang lên nhỏ thôi, nhưng ở đây yên tĩnh nên nghe một lúc cũng ra được giai điệu. Ngay lúc này đây tôi chẳng thấy cần "hy vọng" cái gì hết. Tôi đã có đủ.

Một buổi chiều yên ả, nắng không chói chang, gió vẫn chưa về, nhâm nhi miếng ổi ngon, và nghe hơi thở người thân chầm chậm bên cạnh.